Cuộc sống con người là một điều kỳ bí. Có người được sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, nhưng cũng nhiều người cuộc đời không ít khổ đau.
Chị T là phụ nữ một gia đình miền quê nghèo. Đến tuổi trưởng thành, chị kết hôn với anh Đ, một chàng trai hào hoa phong nhã cùng xóm. Đã tưởng cuộc sống lứa đôi sẽ đong đầy hạnh phúc, nào ngờ thử thách liên tục ập xuống trên chị.
Thường thì người chồng luôn là cột trụ chống đỡ trong nhà. Nhưng chồng chị T bỗng dưng sinh ra tắc trách, ngao du với bạn bè xấu, ăn chơi sa đà, hút sách nghiện ngập, vào tù ra khám nhiều lần. Được tha tù trở về đời sống xã hội, anh vẫn không cải tà qui chính, lại tiếp tục đi vào vết xe đổ, tối ngày đi chơi bời.
…
Anh chị sinh được ba người con, một trai hai gái. Chồng bê tha, không chu toàn bổn phận, nhưng chị T cố nén nỗi đau vào trong, một mực sống hết mình vì chồng, vì con. Thân hình mảnh mai, yếu ớt, chị vẫn tảo tần ngược xuôi tìm sinh kế và nuôi dạy con.
…
Và rồi, sau nhiều năm ngậm đắng nuốt cay, chấp nhận một mình hy sinh chịu đựng, hôm nay chị T đã nhận được sự đền đáp thật đáng giá. Chồng chị đã thay tính đổi nết, ăn năn hối lỗi trở về sống tốt, chuộc lại lỗi lầm với vợ con. Con cái được chị nuôi dạy cẩn thận, tất cả đều vào đại học và giờ đã có nghề nghiệp ổn định.
…
Được nghe chị T chia sẻ về cuộc đời mình, một người trong nhóm Tự Lực Kim Định xúc cảm, đã viết nên những dòng thơ sau:
Cả nhà ngồi im nghe em kể chuyện,
Quãng thời gian sóng gió của cuộc đời
Là người vợ, em cũng như mọi người
Muốn chồng yêu, mong con ngoan, học giỏi.
Là phụ nữ có nhiều điều khó nói
Giấu trong lòng biết chia sẻ với ai
Bẩy năm trời tuy chưa phải là dài
Nhưng cũng hơn hai ngàn ngày đau khổ.
Miệng dân gian : đời mỗi người một số
Chuyện gia đình ai chả muốn ấm êm
Vậy mà em đã trằn trọc bao đêm
Bẩy năm trời ôm gối đơn quạnh quẽ.
Các con em vẫn đang hồi thơ bé
Nhà, gạo không còn, tiền bạc cũng không
Lúc gian nan vợ phải dựa vào chồng
Còn thân em, một mình chèo cùng chống.
Chay nuôi con, từng bữa khoai bữa sắn
Chợ luôn phiên với chiếc xe đạp cùn
Rất nhiều hôm bụng đói, cặp chân run
Em thồ xe rau từ ba giờ sáng.
Em về nhà lúc trời chiều chạng vạng
Lo cho con cơm cháo, chuyện học hành
Soi vào gương, mái tóc chẳng còn xanh
Tuổi ba mươi mà già như năm chục.
Nhờ ơn trời, em đã không khuất phục
Gói xót xa, giấu cay đắng trong lòng
Vẫn nuôi con, lo mọi việc nhà chồng
Giữ đạo hiếu em thờ cha, kính mẹ.
Ơn ông Trời cho em được sức khỏe
Vẫn tảo tần kiếm bát gạo nuôi con
Nước mắt chảy xuôi, chân cứng đá mòn
Em vẫn mong một ngày anh trở lại.
Xóa hết giận hờn bên nhau mãi mãi
Cùng chung lòng ta nuôi dạy các con
Có trời thương cho em tấm lòng son
Chờ đến một ngày anh quay trở lại.
Sau bảy năm anh lầm đường lạc lối
Nay anh về với mái ấm quê hương
Tâm hồn em vẫn mãi mến với thương
Vẫn yêu anh nên rộng lòng tha thứ.
Hướng tới tương lai, gạt đi quá khứ
Bọn trẻ có cha, em lại có chồng
Toại nguyện cuộc đời em ước em mong
Chuyện của em đã nhiều năm gói lại.
Thời gian trôi đi, đời người trải nghiệm
Mái ấm hôm nay em tâm sự mấy lời
Giữa xót xa cay đắng của cuộc đời
Hãy nén vào tim khổ đau cơ cực.
Rồi đời người như dòng sông có khúc
Mưa bão tan sẽ lóe ánh mặt trời
Dòng lệ lau khô môi hé nụ cười
Chuyện của em, chuyện muôn người cũng thế.
Mọi người ngồi im nghe lời em kể
Quãng thời gian sóng gió của đời em.
Caritas Phát Diệm- Ban HIV